CÓ NHỮNG YÊU THƯƠNG NÊN NẮM GIỮ!


Đó là những ngày mùa đông giăng kín lối, nắng không kịp ghé qua. Thành phố này, buổi đêm tôi chỉ muốn co ro trong chăn ấm, sáng sớm dậy thèm lắm tia nắng mai. Thành phố này, khác với nơi tôi đã từng đi qua. Nơi thành phố kỷ niệm ngày ấy từng có anh, màu nắng tô nghiêng nụ cười. Tôi đã từng hỏi, vì sao tôi yêu anh? Và vì sao anh yêu tôi? Tình yêu, không biết vì sao bắt đầu và bắt đầu tự lúc nào. Nhưng khi muốn kết thúc thì có quá nhiều lý do phải không anh. Đi qua những ngày nắng, chông chênh những ngày mưa tôi và anh rồi cũng đã chọn cho nhau mỗi con đường cho riêng mình.
Có một tình yêu như thế, tôi đã từng yếu đuối đánh mất, không một chút can đảm để bảo vệ. Tôi thà là buông tay còn hơn là cố níu giữ một cuộc tình không hẹn trước, chân thành mơ hồ. Còn hơn là cứ mãi ra sức theo đuổi khi chẳng biết đích đến là đâu.

Tôi khóa lại tình yêu mình ở đó – thành phố tôi đã từng có những tháng ngày tuổi trẻ thật xinh tươi và nhiệt huyết.
Sách ba lô lên và đi tiếp chặng đường tôi chọn, nhiều thử thách lắm, nhiều lắng lo để bận tâm. Nỗi nhớ nhà cũng theo chân tôi mà nối dài trên từng kilomet. Cuộc sống nhiều trải nghiệm, lớn lên từng suy nghĩ, nhìn cuộc đời này khác đi.

Nếu bây giờ, có ai đó bước vào cuộc đời tôi, không phải đi ngang qua hay ghé lại mà là sẽ đi cùng tôi hết chặng đường phía trước. Hãy nắm lấy bàn tay tôi, gửi trao những an yên và luôn là bờ vai vững chắc để tôi tựa vào. Tôi hứa một câu chuyện khác sẽ được viết tiếp…

Vì cuộc đời này, tìm nhau khó lắm đừng để lạc mất nhau.
Hương Xuyến Chi

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

EM LÀ CÁN BỘ ĐOÀN – YÊU EM ANH DÁM KHÔNG?

Viết cho ngày đầy gió

Những món quà ngày 20/10