Câu chuyện của em


Em kể anh nghe câu chuyện về một người khá đặc biệt, và nếu khúc giữa câu chuyện có quá nhạt nhẽo, dù thế nào anh cũng phải nghe cho đến phần kết. Vì nghe đầy đủ anh mới biết câu chuyện ấy ý nghĩa như thế nào.
Đó là câu chuyện về một cô gái vẫn luôn tự tin đi ra đường với mặt mộc, thích đi giày cao gót và mặc quần thụng. Cô ấy không thể uống cà phê, không có duyên với trà sữa và không thể uống nước với nhiều đá.
Cô ấy là cô nàng yêu nắng, thích ban mai, thương mùa hè. Cô ấy ghét mưa nhưng lại thích những vết mưa lăn trên cửa kính. Cô ấy ghét bị ướt nhưng lại thích cái lạnh của mùa đông. Cô ấy không thích đám đông, không thích sự ồn ào, chỉ muốn ở một mình cảm nhận cuộc sống hơn là hàng ngày tụ tập với bạn bè nhưng cô ấy lại là người của xã hội. Cô ấy thích đi giày cao gót nhưng khi ra ngoài lại chỉ toàn đi giày lười.
….
Thật là quá ngược ngạo phải không anh? Nhưng mãi tận sau này đến khi biết mọi chuyện về cô ấy, em mới nhận ra có những thứ khiến mình không thích nhưng lại phớt lờ bỏ qua, có những thứ vô cùng thích nhưng không thể có mà chỉ để ngắm nhìn, có những điều tưởng như ghét cay đắng nhưng phải học cách chấp nhận.
À, cô ấy có kể cho em nghe về anh. Em có hơi ngạc nhiên đó.
Cô ấy bảo nghĩ về anh là nghĩ về những tia nắng. Như một sức mạnh cô ấy thấy trong anh nhẹ nhàng như nắng ban mai, ấm áp như nắng ngày thu. Và rồi cô ấy thích đi cùng anh trong ngày đông lạnh giá. Biết anh rất ghét mùa đông, cái lạnh sẽ khiến da anh đau nhứt và đỏ ửng nhưng cô ấy đảm bảo sẽ chuẩn bị cho anh đầy đủ phục trang để giữ ấm. Cô ấy thích một ngày đông - lạnh thôi đừng mưa, lạnh đến nổi khi vừa mở môi nói chuyện khói đã phủ trắng không gian trước mặt, làn khói không phải được hun từ bếp lửa, đó là khói lòng, anh và cô ấy có thể nói cười với nhau thật vui vẻ, vô tư. Những làn khói trắng cứ từ từ hòa quyện vào bầu không khí xung quanh, dù có lạnh vẫn cảm thấy ấm áp. Thỉnh thoảng cô ấy sẽ đưa đôi tay mềm mại có đeo găng áp vào khuôn mặt anh, hoặc anh vẫn có thể bỏ tay vào túi áo của cô ấy cho đỡ lạnh.
Cô ấy cũng muốn cùng anh tỉ tê góc quán, cô sẽ gọi một ly sữa nóng còn anh sẽ gọi một tách cà phê. Vì cô ấy không uống được cà phê nhưng lại rất thích mùi hương của nó, cô ấy muốn người đàn ông của mình sẽ nhâm nhi tách cà phê ấy và kể về vị ngon của nó. Đó là một góc quán không quá rộng, đủ ấm cúng với màu đèn tươi trẻ, hay một góc sáng đủ cho những tia nắng ghé vào, nội thất có phần cổ điển và du dương một bản nhạc không lời, hai người sẽ cùng nói những câu chuyện vui và chia sẻ cho nhau những cảm nhận về cuộc sống.


Cô ấy nghĩ, chắc sẽ rất lãng mạn nếu hai người cùng đi biển, cô ấy cũng thích biển và anh cũng vậy, cứ mỗi lần tìm được điểm chung giữa hai người thì đôi mắt cô ấy lại ánh lên. Cô ấy thích đi chân đất và bước cùng anh trên bờ biển chỗ mà con sóng đang cố trường lên bờ, nhưng chới với lại không thể trường thêm được nữa rồi đành trôi ngược về đại dương. Không phải ồn ào hay náo nhiệt, chỉ cần anh đi cùng cô ấy từ phía sau, giữa biển cả rộng lớn nếu có anh luôn ở phía sau như thế cô ấy sẽ cảm thấy mình không còn nhỏ bé nữa. Anh có thể ngồi xuống cùng cô ấy trong một sớm bình minh không, điều đó với cô ấy là điều vô cùng tuyệt vời.
Còn nữa, cô ấy thích đi cùng anh trên phố đi bộ, người người đông đúc đi thành từng dòng dửng dưng nhau. Cô ấy bảo, đó là cảm giác từ trên cao nhìn xuống, những bước chân người xung quanh cứ liên tục rải đều, liên tục chuyển động, bất chợt dừng lại, cô ấy một mình giữa biển người lại cảm thấy chơi vơi lắm. Dừng lại, cô ấy thấy nhịp sống xung quanh đang hối hả, còn trong vài giây đó cô ấy lại bất động chậm chạp. Trong vài giây đó cô thấy người người lướt qua mình họ nói cười, họ vui vẻ nhưng lại cứ bỏ mặt cô, trong vài giây đó cô lại chậm đi vài nhịp và đôi chân cứ thể không nhích nổi. Cô ấy ước giá như anh có bên cạnh ngay lúc đó, nắm lấy tay cô và kéo cô ra khỏi vòng vây hỗn độn này, cô sẽ không bơ vơ nữa. Anh sẽ dắt cô đến con phố ăn vặt, khói bay nghi ngút và mùi thơm thật khiến người ta đói cồn cào. Cô có thể chọn mỗi thứ một món, dù biết anh không ăn cay bằng cô nhưng cô vẫn cố tình xin thêm tương ớt. Cô thích quán cóc, thích cảm giác đường phố vì khi ở bên cạnh anh như vậy cô muốn mọi thứ thật tự nhiên và thoải mái. Nếu là một nhà hàng sang trọng hay một nơi thật nguy nga, cô phải giữ ý, không cười sản khoái hay không nói chuyện xô bồ, thả ga được, cô phải nói khẽ, cười nhẹ,… Trong khi cô luôn muốn bày tỏ cái thật nhất từ con người cô với anh, không gượng gạo, không khép nép.
 Cô ấy cũng muốn là người được anh nghĩ về nhiều nhất vào mỗi ngày, chỉ cần là trước khi đi ngủ và sau khi thức dậy là được. Vì cô ây cũng nghĩ về anh như thế và nhiều hơn là có một chiếc lá, một áng mây, vài tia nắng ấm,… cô ấy lại nghĩ về anh. Đôi khi cô ấy muốn biết thời gian biểu hôm nay anh sẽ làm gì, đi đâu, ăn gì, anh sẽ mặc gì ra đường, hôm nay anh có mệt không,… cứ nghĩ mãi trong đầu như vậy nhưng cô ấy cũng không thể nhất điện thoại lên và nhắn tin cho anh, không phải cô không can đảm mà là cô không muốn biến mình thành lý do tạo ra phiền phức hay khó xử cho anh.
Cô ấy luôn tỏ ra vô tâm với những hành động của anh giữa đám đông, nhưng kỳ thực trong đám đông tấp nập đó, người với người,vậy mà vóc dáng anh lại không thể lẩn vào đâu được. Cô ấy nhận ra ngay bờ lưng đó, tướng đi đó, chiếc áo đó, mái tóc đó. Cô ấy chỉ muốn tiến lại thật gần trước mặt anh và cười thật tươi. Cô ấy vẫn hay liết nhìn xem anh đang làm gì, làm việc có chăm chú không? Nhưng tất thẩy đều là sự giấu đi thật tinh vi và xuất sắc. Cô ấy cũng không hề cố gắng tỏ ra mình là người biết hết mọi thứ về anh, trong khi các chị đồng nghiệp cứ hay bàn tán chứng tỏ mình biết nhiều thứ về anh. Vì cô ấy và anh không phải người xa lạ, điều quan trọng với cô không phải biết về anh nhiều như thế nào mà là chính anh sẽ trải lòng hết với cô về mọi thứ, điều đó đã khiến cô vui nhất rồi.
Cô ấy luôn sẵn sàng ngồi nghe anh kể về những dự định trong tương lai, anh sẽ làm gì, mua xe gì, ước muốn lớn nhất của anh là gì, sau này sẽ xây nhà màu gì, đi du lịch ở đâu. Những việc đó dù chỉ là dự định, nhưng nếu là dự định của anh, cô ấy lại thích nghe nhiều, chi tiết càng tốt. Có một ngày, có thể không phải là một mình anh thực hiện dự định đó mà sẽ có cô thực hiện cùng anh – đó là một ngày chỉ có trong trí tưởng tượng của cô.
Cô luôn nghĩ về một ngày như thế này: ngày mà cô trở thành góc bình yên của anh, anh sẽ tựa đầu vào lòng cô khi mệt mỏi vì những chông gai ngoài xã hội. Bỏ hết âu lo ngoài cửa sổ, trong căn nhà nhỏ anh ôm cô từ phía sau và cứ thế im lặng. Cô sẽ nằm gọn trong lòng anh trên chiếc giường xinh, anh vuốt tóc cô và nhẹ nhàng hôn lên tráng. Thay vì muốn được anh dẫn đi đây đó, ăn uống, mua sắm, … như những người phụ nữ khác thì với cô niềm hạnh phúc nhất là: với anh cô là nhà.


Cô ấy cũng thấy da thịt mình đau và lòng không thôi lo lắng khi anh bị thương. Lặng nhìn và theo dõi anh từng ngày đã khỏe chưa, cô ấy có thể tâm sự với anh hàng giờ trên Line nhưng ít khi cô đả động đến việc hỏi thăm vết thương của anh. Cô thấy mình không nằm ở vị trí đó, không thể nhắc anh đi ngủ sớm hay ăn uống điều độ. Với cô mà nói điều đó nó xa hoa, không phải đã có người khác tranh việc đó của cô mà tính anh luôn vậy, rất độc lập, anh chỉ thực sự nghe lời người mà anh muốn nghe lời.
Cô ấy chỉ kể cho em nghe đến đó, nhìn vào đôi mắt cô ấy em biết những chuyện về anh vẫn còn nhiều cơ nhưng cô ấy bỗng chốc dừng lại. Cô ấy bảo cô ấy sẽ cất đi một ít để là của mình. Cô ấy rất buồn khi nói về mối quan hệ giữa hai người: đó là mối quan hệ điều gì cũng có thể, ngoại trừ tình yêu. Và điều ngược chiều đau lòng nhất của cô ấy không phải thích trà sữa nhưng bị dị ứng vì cô ấy vẫn có thể từ bỏ và tập uống thứ khác; cũng không phải ghét mưa mà không ra ngoài, cô ấy vẫn có cách giữ cho mình khỏi bị ướt; … Mà đó là cô ấy rất yêu anh nhưng anh thì không. Nó không phải là tập quen để cô ấy hết yêu anh và chuyển qua yêu người khác, hoặc tìm cách thích nghi với nó. Vì nó làm tim cô thổn thức. Cũng không phải vì anh đã có người con gái khác ở bên cạnh, hay anh đang thích thầm một ai. Nhưng trên đời này có những mối quan hệ khiến người ta đau lòng đến thế, họ không phải là hai đường ray cắt nhau mà là hai con tàu chạy trên đường ray đó, hành khách trên tàu có thể nhìn thấy nhau khi lướt qua nhưng hai con tàu không thể chạm vào nhau. Vì chắc chắn một điều rằng chỉ chạm vào nhau thôi, hành khách sẽ bị thương. Và sứ mệnh của cô và anh là như thế. Chưa bao giờ cô sợ hai từ tri kỉ đến vậy, vì với anh cô là tri kỉ.
Cô ấy đã âm thầm ngắm nhìn anh từ rất lâu, quan sát anh rất kỹ, lo lắng cho anh rất nhiều. Nhưng đổi lại nếu phải từ bỏ mối quan hệ này cô ấy thật không muốn tẹo nào. Cô ấy mỉm cười và nghĩ rằng những kỷ niệm về anh là một món quà, cô sẽ đón nhận nó vui vẻ còn hơn là cuộc sống của cô không có sự xuất hiện của anh liệu nó có dạt dào cảm xúc như bây giờ. Trong suốt câu chuyện, anh đã không nói gì, có lúc anh nhìn xa xăm, có lúc anh mân mê hòn sỏi dưới chân, có lúc anh nhìn em bất ngờ. Sao anh vẫn im lặng cho đến lúc này. Mà thôi, anh cũng không cần trả lời hay nói điều gì, vì trong anh bây giờ cũng bộn bề lắm. Sau một thời gian quá dài, anh cứ mãi vô tư, lạnh lùng là người bước vào làm đảo lộn nhịp đập của cô ấy. Sau ngần ấy thời gian anh thấy mình đã được quan tâm nhiều đến thế nhưng khi đó anh không biết mình đang ở đâu. Đang bộn bề với việc xây đắp tương lai, đang chông chênh giữa ngã ba đường, hay đang bận rộn với đam mê khác. Em không bắt anh trả lời, vì em kể câu chuyện này không phải vì cô ấy nhờ vả em. Nếu muốn biết câu trả lời, cô ấy đã tự đến đây và kể cho anh nghe, đích thân cô ấy sẽ hỏi anh. Còn em, em đã kể khi chưa xin phép cô ấy, em biết điều này là không nên nhưng em không muốn một kết thúc mở như trong phim, người xem sẽ tự mường tượng đến cái kết mà mình nghĩ ra. Em muốn anh biết rằng ở đâu đó vẫn có người luôn dõi theo anh, so với việc anh luôn than thở mình cô đơn, trống vắng thì việc cô ấy vừa cô đơn khi nhớ anh, vừa che giấu cảm xúc của mình nó là điều mệt mỏi không tưởng, ít ra anh không cô đơn như anh nghĩ chỉ là anh đang cố bám víu vào nó thôi.
Haizzz, có lẽ em đã khiến cuộc gặp gỡ hôm nay chùn xuống, anh có lẽ cũng rơi vào những cảm xúc khó định hình. Nhưng biết sao được, em cần phải thêm gia vị vào cuộc sống của anh một chút. Bây giờ cũng sắp đến giờ em sang chỗ hẹn với đối tác, anh có thể ở đây thêm lát nữa để ngắm hoàng hôn, hẹn khi khác sẽ ngắm cùng anh. Em đi trước nhé!


  ***
Nhật ký, ngày… tháng … năm ….
21: 30
Hôm nay, em đã rất cố gắng tạo cảm giác tự nhiên nhất, cười đúng nụ cười thoải mái nhất khi tạm biệt anh về trước. Em không ngoảnh đầu lại khi đi đến chỗ để xe, vì em biết anh đang nhìn em rất lâu. Tại sao trước đây anh không nhìn em như thế. Em thở một cái thật dài, đóng sập cửa xe và đeo kính vào, để mặt thứ gì đó đang lăn dài trên má. Điều gì đó khiến lòng em nhẹ nhàng hơn, thay vì cứ mãi mệt mỏi tại sao em không hẹn anh sớm hơn. Có một lời kết của câu chuyện quan trọng nhất em đã quyết định không nói ra với anh lúc ấy, đó là: cô ấy chính là em.
Nắng chiều nhạt dần đổ dài phía sau và anh cũng ở phía sau.

Hương Xuyến Chi

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

EM LÀ CÁN BỘ ĐOÀN – YÊU EM ANH DÁM KHÔNG?

Viết cho ngày đầy gió

Những món quà ngày 20/10